Người lính can đảm - Tuấn Kiệt

Người lính can đảm - Tuấn Kiệt

TIA SÁNG CUỘC ĐỜI! Hưởng ứng cuộc thi “NHÌN LẠI"

Sinh ra và lớn lên tại 1 vùng chiêm trũng, ngày nhỏ, mỗi buổi chiều tôi thường theo đám bạn ra cây đa đầu làng đùa nghịch, hóng mát, để ngắm nhìn đàn trâu gặm cỏ, thả diều, chọi dế... Khi hoàng hôn, mặt trời khuất dần sau những đám mây sắc hồng, tôi lại chạy đến tận cùng dãy tre làng xanh ngắt để ngắm nhìn ánh nắng còn le lói và tắt hẳn rồi mới cùng đám bạn thi chạy nhanh về. Hình ảnh về ánh sáng cuối cùng của một ngày luôn để lại trong tôi một cảm xúc khó tả mà tôi không thể giải thích nổi, một cảm giác nuối tiếc vì một ngày đã qua và đêm tối lại đến. Tôi đã tự hỏi: liệu có khi nào ngày mai mặt trời không mọc và tôi sẽ chẳng bao giờ thấy được ngày mai ?


Người lính can đảm - Tuấn Kiệt

 Lớn lên, tôi không còn thú đi chơi cùng bạn bè vào những buổi chiều và câu hỏi của tuổi thơ cũng mờ nhạt dần trong tâm trí. Rồi công việc cứ cuốn tôi theo, tôi cũng không còn hình dung về nó nữa. Chỉ đến một ngày, căn bệnh quái ác (viêm tủy màng tủy ngang) đã cướp đi tất cả những gì tôi đang có (nó như trò đùa của số phận vậy), tôi không thể bước được trên đôi chân của chính mình. Thời gian đầu tôi được gia đình đưa đi chạy chữa khắp nơi (Xanhpon, Việt Đức, Bạch Mai, Châm cứu TW, Châm cứu tư nhân, PHCN, Đông tây y chẳng có gì chưa dùng đến…) với 1 chút hy vọng mong manh rằng ở 1 nơi nào đó có thể…, “Có bệnh thì vái tứ phương mà”.
5 năm trôi qua cùng với bao hy vọng lại được bước trên đôi chân của mình tắt dần; 5 năm hy vọng rồi thất vọng cùng với đó là bao nhiêu tiền của đội nón ra đi => Chính thức kể từ ngày định mệnh 4/1/2006, một thanh niên khỏe mạnh đang làm tại 1 Ngân hàng với tương lai xán lạn, trở thành kẻ vô dụng liệt hoàn toàn từ ức trở xuống. Một thằng thanh niên mấy chục tuổi đầu giờ thành “THẰNG BÉ” nằm 1 chỗ không tự chủ đại tiểu tiện, bỏng loét khắp người, không làm được việc gì ngoài việc nằm ngắm 4 bức tường với những mặc cảm tự ti trước số phận của mình, cắt đứt mọi quan hệ với bạn bè, mọi việc đều do người MẸ GIÀ hết mực yêu thương phục vụ..

Cuộc sống của tôi từ đó gắn liền với chiếc xe lăn, và chỉ nghĩ đến điều đó thôi là tôi cảm thấy hụt hẫng, chới với và mất niềm tin vào cuộc sống, tôi tưởng chừng mình sẽ chẳng vượt qua được. Những câu “Tại sao? Giá như? Ước gì? …” không có lời giải luôn luẩn quẩn trong đầu. Tôi lại tìm đến với những ký ức của tuổi thơ, với cây đa, giếng nước, sân đình, lại bắt gặp tia nắng cuối ngày và vỡ òa một cảm xúc thú vị về cuộc sống, đó là lúc tôi đứng dưới gốc đa đầu làng nhìn ánh nắng cuối ngày như một thông điệp : Tôi phải đi ngủ để cho ngày mai trời lại sáng. Chính tia sáng ấy đã giúp tôi nhận ra ranh giới của quy luật cuộc sống: mặt trời mọc và lặn, ánh sáng xuất hiện và mất đi, đêm qua và ngày đến... Cuộc sống luôn có khổ đau và hạnh phúc, có thành công và thất bại, có bù đắp và hi sinh... nhưng dù ở hoàn cảnh nào vẫn có một tia sáng của niềm tin dành cho mình.

Cũng kể từ đó bắt đầu rảnh dỗi sinh nông nổi: Hắn đọc đủ các loại sách truyện viết về xã hội, cuộc sống, tình yêu, … về những thứ mà trước đây hắn chẳng thèm quan tâm, và may mắn hắn cũng thu nhặt được 1 vài điều bổ ích. Hắn quyết tâm làm lại từ đầu, năm 2010 viết đơn xin đi làm lại tại Ngân Hàng thì bị từ chối vì lý do lãng nhách đã có người thế chỗ hắn rồi (Hắn định kiện nhưng rồi lại rồi thôi, với suy nghĩ họ làm với mình như vậy thì họ cũng cũng chẳng may mắn gì, và thật không may 3 năm sau đó cả Chủ tịch HĐQT, TGĐ kéo nhau vào tù). Hắn chuyển sang đi học Photoshop mong tìm được công việc phù hợp & ổn định cuộc sống, nhưng khi xin đi làm thì Cty X,Y.. kêu quá tuổi rồi (chỉ nhận 30 tuổi trở xuống). Năm 2013 hắn xin ra nhập Hội NKT thì được cử làm kế toán Hội và tham gia BCH Hội NKT quận, mục đích tham gia vào Hội NKT mong muốn có chỗ sinh hoạt giao lưu với người cùng cảnh ngộ và có điều kiện giúp đỡ mọi người.

Năm 2015 Hắn quyết định vay tiền NH cùng 1 người nữa đầu tư thành lập Trung tâm NKT chuyện sửa chữa, kinh doanh máy tính và đào tạo dạy nghề miễn phí cho NKT, nhưng sau hơn 1 năm đã phải chia tay trung tâm do thiếu kinh nghiệm & những bất đồng mục đích & chí hướng... Chia tay Trung tâm trong nước mắt cùng với bao kỳ vọng muốn làm được gì đó cho NKT còn dở dang. Tiền mất thì không tiếc, hắn chỉ tiếc chưa làm được gì nhiều cho cộng đồng. Cái hắn nhận được nhiều nhất đó là tình yêu thương, quý trọng của các em học viên, công sức hắn bỏ ra không uổng phí khi đã giúp được cho nhiều người. Sau khi giải tán trung tâm còn rất nhiều bạn bơ vơ không có nơi ăn chỗ ở hắn đã chở các em đi thuê nhà, đi xin việc & mượn nhà chị gái cho 5 bạn về vừa ở vừa đi làm free (hiện tại các bạn đã khá ổn định). Hạnh phúc thật giản đơn phải không các bạn “Cho đi là còn mãi” hắn lại tiếp tục kết hợp với 1 vài người thành lậppNhóm_NKT_chia_sẻ_yêu_thương nhằm giúp đỡ các bạn khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn, và tới nay đã làm được 1 chương trình quyên góp ủng hộ đông bào bão lụt vùng cao & giúp đỡ được một số trường hợp NKT khó khăn.

Về tình yêu: Ngay sau ngày định mệnh đó, N/A của hắn đã bỏ đi không một lời từ biệt, không hiểu với mọi người thì thế nào? nhưng với hắn không 1 lời trách cứ hay thù hận gì cả, hắn thấy đó là điều quá may mắn. Hắn cũng đã nói thẳng với N/A rằng sau 1 tháng nếu hắn không khỏi thì đừng bao giờ gặp hắn nữa, như lời hứa sau 1 tháng hắn cắt đứt mọi liên lạc với N/A.  Cũng kể từ đó hắn không bao giờ dám mơ đến việc lập gia đình, 2 từ “gia đình” nó quá xa xỉ với 1 NKT như hắn.

 Nhưng rồi vào 1 ngày đẹp trời EM đã xuất hiện như 1 thiên thần làm trái tim hắn lại rung động lần nữa, hắn muốn có Gia Đình - Có phải chăng đó là số phận. Quen nhau gần 4 năm hắn mới dám đặt vấn đề yêu và lấy em, bởi có quá nhiều rào cản từ phía gia đình, bạn bè, xã hội… áp lực lên em, đã có lúc tưởng chừng không thể vượt qua được. Yêu em, hắn đã nói hết với em tất cả về tình trạng bệnh tật, hoàn cảnh và cả vấn đề không có khả năng sinh con. Tuy nhiên em vẫn quyết tâm chọn hắn - 1 NKT mà không phải các chàng trai khỏe mạnh khác đang theo đuổi. Cảm ơn em, người VK yêu quý! Hắn biết cuộc sống trước mắt còn khá nhiều khó khăn, tuy nhiên hắn luôn tin rằng cuộc sống của 2 vợ chồng hắn sẽ tốt hơn thôi.

Cuộc đời giống như một cuộc hành trình, một cuộc hành trình thú vị, vinh quang nhưng cũng đầy khó khăn, thử thách. Có những lúc bạn phải đối mặt với nỗi cô đơn, bạn cảm giác như mình đang đứng ở điểm cuối cùng của con đường với nỗi tuyệt vọng nhưng bạn hãy tin rằng luôn có một tia sáng niềm tin dành cho bạn, tia sáng từ sức mạnh nội tâm giúp bạn khám phá cuộc sống còn nhiều cơ hội dành cho bạn và điều quan trọng bạn sẽ nhận ra rằng chính bạn là một tia sáng kỳ diệu trong cuộc sống này. 💥
P/s: Một điều quan trọng nữa giúp tôi vượt qua cú sốc tâm lý quá lớn và mạnh mẽ hơn chính là tình yêu thương của gia đình, của rất nhiều những người bạn tuyệt vời của tôi, họ luôn sát cánh động viên và sẵn sàng giúp đỡ tôi vô điều kiện, không có họ sẽ không có tôi của ngày hôm nay, Thanks for all. Điều mong muốn nữa của tôi vẫn là thành lập 1 cửa hàng, 1 câu lạc bộ hay 1 trung tâm cho NKT, để nơi đây sẽ nơi làm việc, học tập, giao lưu, chia sẻ của những người cùng cảnh ngộ.
Cảm ơn cuộc đời
Một ngày của anh Tuấn Kiệt