“Biến cố cướp đi đôi chân, nhưng không thể lấy đi khát vọng sống”

“Biến cố cướp đi đôi chân, nhưng không thể lấy đi khát vọng sống”

Tôi từng có một cuộc sống bình thường, giản dị như bao người khác: được đi lại, làm việc, chăm sóc mẹ già và nuôi các con bằng đôi chân vững chãi

Tôi tên là Chu Thị Thảo, năm nay tôi 36 tuổi. Tôi từng có một cuộc sống bình thường, giản dị như bao người khác: được đi lại, làm việc, chăm sóc mẹ già và nuôi các con bằng đôi chân vững chãi và trái tim yêu đời. Nhưng rồi, cuộc đời tôi rẽ sang một lối khác – lối mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào.

Năm 2014, chỉ vì một cơn sốt thoáng qua, tôi bị viêm tủy sống – căn bệnh khiến tôi liệt nửa người và buộc phải gắn bó vĩnh viễn với chiếc xe lăn.

Từ một người khỏe mạnh, năng động, tôi trở thành người phụ thuộc. Từ người có thể lo cho mẹ và con, tôi trở thành gánh nặng.

Tôi đã khóc. Tôi đã khủng hoảng. Tôi đã từng muốn buông xuôi.

Những ngày đầu ngồi trên xe lăn, tôi thường lặng lẽ nhìn mẹ tôi – dáng lưng đã còng, mắt đã mờ. Nhìn các con tôi – còn quá nhỏ để hiểu vì sao mẹ lại không thể đứng dậy được nữa. Tôi thấy tim mình nhói lên vì bất lực và tủi thân.

Tôi từng nghĩ: Mình đã mất hết rồi…


Nhưng hóa ra… vẫn còn một điều tôi chưa mất: Đôi bàn tay và nghị lực

Tôi bắt đầu tự nhủ:

“Nếu không thể đi, thì tôi sẽ ngồi mà sống có ích. Nếu không thể gánh vác như xưa, thì tôi sẽ tìm một cách khác để không trở thành gánh nặng. Nếu tôi không thể như người khác, thì tôi sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.”

Với những ngón tay vẫn còn lành lặn, tôi tự học các công việc thủ công tại nhà. Tôi từng làm rất nhiều thứ: từ làm hoa lụa, bóc tỏi thuê, bán hàng online… Cho đến khi tôi tìm thấy công việc gói hoa thủ công – và từ đó, cuộc đời tôi như nở lại một lần nữa, rực rỡ, nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống.



Gói hoa – nghề không chỉ để sống, mà còn để yêu và được yêu

Gói hoa là công việc không đòi hỏi sức khỏe thể chất cao, nhưng cần sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và một trái tim có cảm xúc.

Tôi nhận ra rằng, những bó hoa cũng giống như cuộc đời của chúng ta – không cần hoàn hảo, chỉ cần được nâng niu và sắp đặt bằng tình yêu thương.

Từ đôi tay tôi, những bông hoa trở thành lời nhắn nhủ, là món quà tinh thần dành cho người khác. Tôi làm hoa cho các dịp sinh nhật, tri ân, cưới hỏi, lễ Tết... Mỗi bó hoa tôi gửi đi, là một thông điệp tôi thầm nhắn với đời:

“Tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn sống. Tôi vẫn đẹp – theo cách của riêng tôi.”


Việc làm – là cánh cửa dẫn đến tự do

Tôi không còn phụ thuộc vào ai để sống. Tôi có thể tự kiếm thu nhập, lo được cho mẹ những viên thuốc, mua cho con chiếc áo mới, hay đơn giản là góp tiền điện trong nhà.

Quan trọng hơn hết, tôi tìm thấy giá trị của bản thân. Tôi có việc làm, tôi có lý do để thức dậy mỗi ngày, và tôi có niềm tin để bước tiếp.

Không chỉ có tôi. Tôi còn mời mẹ và các con cùng phụ giúp công việc. Mỗi ngày, cả nhà cùng ngồi bó hoa, cùng cười, cùng trò chuyện.
Không còn nước mắt tủi thân – chỉ còn yêu thương, kết nối và hạnh phúc.


Tôi viết bài này không phải để kể lể, mà để truyền cảm hứng

Tôi biết ngoài kia còn rất nhiều người giống tôi – đang khuyết tật, đang thất vọng, đang loay hoay không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi chỉ muốn nói với bạn:

🧡 Hãy bắt đầu từ đôi tay
🧡 Hãy tin rằng bạn vẫn còn rất nhiều điều để trao đi
🧡 Hãy tin rằng việc làm – dù là nhỏ nhất – vẫn có thể mang lại ánh sáng cho cuộc đời bạn

Không có con đường nào dễ dàng. Nhưng khi bạn dám vượt lên số phận, bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn những gì bạn nghĩ.


Cảm ơn cuộc thi Photovoice 2025

Cảm ơn Dự án TVET, tổ chức RCI, và Hội Người khuyết tật TP. Hà Nội đã tạo ra một sân chơi đặc biệt – nơi người khuyết tật chúng tôi không chỉ được lắng nghe, mà còn được cất lên tiếng nói bằng hình ảnh, bằng câu chuyện thật và bằng cả trái tim.

Cuộc thi này giúp tôi thêm một lần nữa khẳng định:

“Khuyết tật không phải là dấu chấm hết.
Đó là một khởi đầu khác – nơi mà ý chí có thể nở hoa, và hoa có thể trở thành cơ hội.”

M
T
G
Y